Có những thành phố rộng lớn đến mức người ta dễ dàng lạc nhau giữa đám đông. Nhưng Sài Gòn thì khác. Sài Gòn rộng lắm, đông đúc lắm, vậy mà kỳ lạ thay, ai cũng có thể tìm cho mình một góc nhỏ để dừng chân, để thương, để nhớ!
Người yêu sự náo nhiệt, thích cái cảm giác tim mình đập theo từng nhịp bước chân, từng tiếng nhạc rộn rã... thì có phố đi bộ Nguyễn Huệ trải dài, có mấy phố Tây - phố Hàn - phố Nhật - nơi mà ánh đèn thành phố và tiếng cười nói hoà làm một. Ở đó, mỗi buổi tối, dòng người tấp nập như một dòng sông không ngủ mà mang theo những giấc mơ của tuổi trẻ, hơi thở của thời đại.
Người ưa yên tĩnh, lại có thể dễ dàng tìm thấy cho mình cái chốn riêng trong một quán cà phê nhỏ ở quận 3, quận Phú Nhuận hay một ngóc ngách nào đó ở bất kỳ con hẻm thơ mộng nào. Ẩn mình sau tán cây già, bên những con đường rợp bóng, là những không gian chậm rãi, nơi ly cà phê sữa đá nhỏ giọt thời gian, nơi mỗi cuốn sách mở ra là như mở cả một khoảng trời.
Người yêu nghệ thuật, thích dạo bước trong những cung bậc cảm xúc, sẽ tìm thấy niềm vui ở Nhà hát Thành phố, ở Nhà Văn Hóa Thanh Niên hay các Bảo tàng trong thành phố mang tên Bác. Ở đó, mỗi vở kịch, mỗi buổi triển lãm, mỗi buổi hòa nhạc... đều là lời thì thầm kể chuyện của Sài Gòn xưa với những trái tim mộng mơ của Thành phố Hồ Chí Minh ngày nay.
Còn những người mê ẩm thực, chắc chắn chẳng thể nào bỏ qua những khu chợ sôi động như Bến Thành, Xóm Chiếu, chợ Tân Định, chợ Bà Hoa, chợ Phạm Văn Hai, chợ Hồ Thị Kỷ, chợ Bàn Cờ... hay các khu chợ đêm xung quanh thành phố. Chỉ cần một buổi chiều lang thang là bạn có thể no cả bụng, nê cả mắt với bún bò, bún ốc, bún thịt nướng, cơm tấm, phở, bò kho, hủ tiếu gõ, bánh mỳ, bột chiên, phá lấu, bánh tráng trộn... rồi lại mỉm cười hạnh phúc bên ly nước mía ngọt lịm hay ly trà tắc mát rượi như lòng người phương Nam. Những quầy hàng chen chúc, mùi thức ăn, mùi nước uống, mùi trái cây chín ngọt... và mùi của "Sài Gòn" quyện lấy nhau thành thứ hương vị không thể gọi tên. Người bán nụ cười dễ dãi, người mua đôi lúc chỉ trả giá cho vui, để rồi cùng bật cười như những người bạn cũ lâu ngày gặp lại.
Sài Gòn ấy mà, không cần phải ồn ào để nổi bật, cũng chẳng cần phô trương để ai đó buộc phải nhớ. Chỉ cần một góc phố, một quán nhỏ, một tiếng rao quen thuộc, một cái gật đầu chào nhau giữa những người xa lạ... là đã đủ để giữ chân người ta suốt cả cuộc đời.
Năm mươi năm kể từ ngày thống nhất, dẫu cho thành phố này đã khoác lên mình bao lớp áo mới — những con đường mở rộng, những tòa cao ốc sáng trưng, những tiện nghi hiện đại — thì đâu đó, trong từng góc phố, từng ánh mắt, vẫn là Sài Gòn của ngày xưa: mộc mạc, chan hòa và đầy bao dung. Cái hồn của thành phố – cái nết của Người Sài Gòn - cái tình người nơi đây vẫn luôn nồng ấm, vẫn còn vẹn nguyên như thuở nào.
Có người gọi nơi đây là Thành phố Hồ Chí Minh, có người quen miệng vẫn gọi là Sài Gòn. Dù là tên gọi nào thì với những ai đã từng đặt chân tới, từng sống, từng yêu nơi này... thì Sài Gòn mãi mãi là cái chốn mà trong hàng triệu ngã rẽ, hàng trăm bể dâu, ta vẫn tìm được một góc nhỏ riêng cho mình.
Một góc rất nhỏ. Một góc rất thương. Một góc để luôn nhớ về!
Đặng Minh Nhật