Vậy là một mùa xuân nữa trôi qua, sau những ngày bộn bề với công việc hình như tôi đã tự bỏ quên mình. Hôm nay, trong không gian yên bình, tôi tự thưởng cho mình, pha một bình trà, nhìn làn khói nóng bốc lên tôi thả hồn vào những dòng suy nghĩ.
Cuộc sống tựa như một tách trà, bất luận đầy hay vơi, nóng hay lạnh, nồng hay nhạt, cũng đều có dư vị riêng của nó.
Con người cũng vậy, chẳng ai giống ai, mỗi người có một lý tưởng, một cách sống riêng, có người ôm giấc mộng giàu sang, có người mong được sống an nhàn, có người lại chỉ cần một tâm hồn thư thái…
Nhưng giữa cuộc sống đầy bon chen này, con người rất khó giữ được trạng thái không lo không nghĩ, không ưu phiền vấn vương. Người ta cứ mãi chạy theo những điều phù phiếm trước mắt mà quên mất những giá trị thật sự của đời người.
Kỳ thực, cuộc sống đôi khi đơn giản hơn chúng ta tưởng rất nhiều, chỉ có điều chúng ta hay tự biến nó thành một mớ bòng bong, để rồi cứ phải mải miết đi tìm kiếm câu trả lời cho một cuộc sống thảnh thơi những ngày sau.
Một tách trà, đong đầy cũng tốt mà vơi nửa cũng chẳng sao, nhân sinh cũng như vậy, cần chi phải tranh giành? Nồng đậm cũng tốt mà nhạt nhẽo cũng được, vẫn đều có hương vị riêng. Vội vàng cũng tốt mà chậm chạp cũng được, vậy thì đã làm sao? Ấm áp cũng tốt mà lạnh lẽo cũng được, chỉ cần nhìn nhau cười một cái thôi.
Cuộc sống, bởi vì để tâm cho nên mới đau khổ; bởi vì nghi ngờ cho nên mới tổn thương; bởi vì xem nhẹ cho nên mới vui vẻ; bởi vì đạm bạc cho nên mới hạnh phúc.
Chúng ta đều là những vị khách qua đường của đất trời, có rất nhiều việc chúng ta không thể làm chủ được, vậy nên hãy cứ để vạn sự tùy duyên đi!
Nhấp một ngụm trà, nghe một bài nhạc Trịnh, nhìn cuộc sống dưới cái nhìn triết lí của nhạc sỹ, những hạt bụi trần còn vất vưởng đâu đây, những muộn phiền trong tâm hồn chưa rũ bỏ được. Nhắm mắt lại để cảm nhận bằng trái tim. Một chút thời gian thôi mà ta như nhìn thấy một số mảnh ghép cuộc sống. Góc khuất cuộc đời được phơi bày một cách lặng lẽ. Mưa lại rớt vài hạt, tôi đưa tay để cảm nhận. Chưa kịp nhận lấy thì trời hanh lên. Hít thật sâu, vươn vai bước ra phố để mặc nốt bổng vút cao trong ảo ảnh cuộc đời này.
Có lẽ những ai oán phiền muộn hay những thăng hoa của cuộc sống như hòa làm một trong từng nốt nhạc Trịnh, chạm đến góc khuất trái tim, làm tâm hồn thư thái lạ thường. Chẳng còn vướng bận sự bon chen, xô bồ, tranh giành. Chẳng còn lo toan mưu sinh về cuộc sống. Trong sâu thẳm trái tim là ánh sáng của niềm tin và hi vọng, là ánh sáng nhỏ dẫn lối ta đi.
Cuộc sống hôm nay rất lặng lẽ, cũng rất êm đềm không chút gợn sóng. Nếu ta muốn có một cuộc sống thật nhẹ nhàng và thoải mái, giống như một nốt nhạc cao lướt qua để lại phía sau là những nốt trầm lắng đọng thì hãy chắt lọc lấy cái cốt lõi tinh túy nhất trong cuộc đời mình xây dựng lại những ước mơ mới, những hoài bão mới và hướng đi mới.
Trải nghiệm từng bước chân chậm rãi trên con đường yên ả, ta thấy lòng mình vui lạ. Có gì đó ấm áp và an toàn như được trở về cố hương. Không cần phải đối phó hay trình diễn nữa, không phải lo lắng chuyện gì sắp xảy ra nữa. Cứ có mặt ở đây, đôi chân tỉnh thức này sẽ đưa ta ra khỏi không gian nhỏ hẹp của những đòi hỏi, muộn phiền. Cứ đi, đi để mà đi chứ không cần tới. Chỉ cần được đi, được buông xuống, được nhẹ nhõm cõi lòng. Chỉ cần thế thôi mà ta đã lận đận mấy chục năm trời tìm kiếm.
Cuộc sống này, có những việc không phải ta muốn là được. Cũng có những việc, muốn hay không kết quả đều như vậy. Không phải bởi nhân gian hữu tình, hay ông trời khéo đùa giỡn. Mà bởi ta đã gieo nhân từ bao đời tiền kiếp. Nên dù muốn hay không, ta vẫn nên sống trọn vẹn kiếp này. Thương được ai thì thương, làm được việc hữu ích thì làm. Làm, chẳng phải vì cầu danh cầu lợi, cầu sắc cầu tài. Làm, chỉ là muốn gieo xuống chút nhân lành, cho nhân gian có thêm trái ngọt!
Nên nhân sinh này, ta nguyện quý trọng từng giây phút ta còn sống. Chẳng phải để tham sống tiếp, mà muốn sống sao đừng phí một kiếp người. Được làm người, đã là điều kì diệu!!!