Trong căn bếp nhỏ bình yên ở vùng ngoại ô Sài Gòn, khi mặt trời vừa lặn, ánh sáng vàng cam dịu nhẹ phủ lên những góc nhà quen thuộc, cô gái Huế ấy lại thong thả bắt tay vào làm món bánh bột lọc thân thương, hương vị đậm đà như níu giữ trọn vẹn cả một miền ký ức.
Nàng từ tốn đong từng chút bột năng trắng tinh như màu áo nữ sinh Đồng Khánh thuở nào, thêm vào nồi nhỏ cùng muỗng dầu ăn bóng loáng, một thìa muối biển mặn mòi và dòng nước nóng ấm chầm chậm rót vào, rồi nhào nặn một hồi để tạo thành hỗn hợp dịu dàng hòa tan như lời mẹ ru xưa.
Khi đặt nồi lên bếp lửa vừa, đôi bàn tay Nàng thoăn thoắt khuấy nhẹ nhàng, nhịp nhàng như đang hòa mình vào một điệu nhạc thầm lặng. Nàng chăm chú khuấy đều, để bột không bám đáy nồi, từng chút một, bột dần nóng lên, lặng lẽ vón cục, đặc sệt lại. Thấy phần bột vón vừa đủ, Nàng cẩn thận tắt lửa nhưng tay vẫn miệt mài khuấy cho đến khi hỗn hợp trở nên sánh mịn, mềm mại, trắng đục như áng mây cuối chiều.
Lá chuối xanh mướt trải trên mâm, được thoa nhẹ lớp dầu mỏng, óng ánh như sương mai. Một muỗng bột ấm nóng được đặt vào giữa miếng lá, rồi khéo léo cán thật mỏng và đều đặn, trải rộng như cánh hoa sen vừa hé nở. Nhân bánh là con tôm đất đỏ hồng tươi rói, kề bên là miếng thịt ba chỉ rim mặn mà, thơm phức mùi hành tiêu, nhẹ nhàng đặt lệch về một bên lớp bột trong suốt.
Nàng cẩn thận gấp đôi miếng lá chuối, để phần bột mềm mại phủ kín nhân tôm thịt bên trong, rồi thêm lần gấp nữa để chiếc bánh thêm phần gọn gàng, tinh tế. Hai mép lá chuối được gấp lại thật nhẹ nhàng, như cách người Huế vẫn thường gìn giữ những điều thương quý trong lòng bàn tay, cuối cùng dùng dây lá chuối buộc lại một cách ân cần.
Từng chiếc bánh nhỏ xinh lần lượt hoàn thành, nằm yên trên mâm lá chuối, như một lời mời gọi dịu dàng dành cho ai đó muốn thưởng thức chút Huế ngay tại mảnh đất Sài Gòn sôi động này. Và rồi, chỉ cần hấp thêm chừng 20 đến 30 phút, nhẹ nhàng gấp ra, miếng bánh trong veo, dai mềm, hòa quyện vị ngọt lành của tôm, thịt mặn mà, sẽ đưa người thưởng thức trở về miền ký ức êm đềm bên dòng sông Hương thuở trước.
Trên chiếc bàn gỗ mộc mạc nơi góc bếp, những chiếc bánh bột lọc nóng hổi, trong vắt, lộ rõ nhân thịt mặn mà và con tôm đỏ hồng bắt mắt, được xếp ngay ngắn trên đĩa sứ trắng tinh. Kế bên là chén nước mắm sóng sánh, thoảng hương thơm nồng nhẹ của ớt tỏi, điểm thêm vài lát ớt đỏ cho thêm phần hài hòa và kích thích vị giác.
Giữa Sài Gòn náo nhiệt, chỉ một miếng bánh nhỏ cũng đủ khiến ta thấy lòng dịu lại. Cắn nhẹ miếng bánh, vỏ bánh dai mềm, tôm thịt bên trong được rim mặn mà tan ngay nơi đầu lưỡi, hòa quyện cùng vị nước mắm cay ngọt thơm dịu dàng. Trong khoảnh khắc ấy, người ta dường như cảm nhận rõ ràng tiếng reo vui của dòng sông Hương, mùi hương thoảng nhẹ của vườn cây trái bên triền đồi Vỹ Dạ, và hơn hết, là hơi thở của Huế, vẫn dịu dàng ngân vang trong từng hương vị bánh quê nhà ngay giữa lòng phố thị Sài Gòn.
Nguồn: freSy with passion